Phân tích phương pháp điều chỉnh của CPQT?

Please follow and like us:

Công pháp quốc tế là một hệ thống pháp luật bao gồm tổng thể các nguyên tắc, quy phạm pháp luật quốc tế được các quốc gia (chủ yếu là quan hệ chính trị) và các chủ thể khác của luật quốc tế thỏa thuận xây dựng lên trên cơ sở tự nguyện, bình đẳng, thông qua đấu tranh và thương lượng nhằm điều chỉnh mối quan hệ nhiều mặt giữa các chủ thể của luật quốc tế với nhau và trong trường hợp cần thiết sẽ được đảm bảo thực hiện bằng biện pháp cưỡng chế riêng lẻ hoặc tập thể do chính các chủ thể luật quốc tế thực hiện.
Công pháp quốc tế có hệ thống các quy phạm của tồn tại song song với các quy phạm pháp luật thuộc hệ thống luật quốc gia. Quy pháp pháp luật quốc tế và quy phạm pháp luật quốc gia có ảnh hưởng, tác động đối với nhau.
Phương pháp điều chỉnh của công pháp quốc tế là cách thức mà các quy phạm pháp luật quốc tế được xây dựng, áp dụng và thực thi để điều tiết các quan hệ giữa các chủ thể của luật quốc tế, chủ yếu là các quốc gia. Có ba phương pháp điều chỉnh cơ bản của công pháp quốc tế, đó là:

Phương pháp thỏa thuận (hay còn gọi là phương pháp tự nguyện): Đây là phương pháp mà các chủ thể của luật quốc tế tự xác định và thống nhất với nhau về các nguyên tắc và quy phạm pháp luật quốc tế mà họ sẽ tuân theo trong các quan hệ hợp tác hoặc xung đột. Phương pháp này được thể hiện qua việc ký kết các điều ước quốc tế, là hình thức chính của nguồn phát sinh của công pháp quốc tế. Điều ước quốc tế có thể là song phương hoặc đa phương, có thể có tính chất chung hoặc riêng, có thể có hiệu lực toàn cầu hoặc khu vực. Điều ước quốc tế có đặc điểm là tự nguyện, bình đẳng, phù hợp với luật quốc tế, ràng buộc và hiệu lực.

Phương pháp thực tiễn (hay còn gọi là phương pháp tập quán): Đây là phương pháp mà các chủ thể của luật quốc tế tuân theo các nguyên tắc và quy phạm pháp luật quốc tế do chính họ đã thiết lập thông qua việc lặp đi lặp lại những hành vi nhất quán trong một khoảng thời gian dài. Phương pháp này được thể hiện qua việc hình thành các tập quán quốc tế1, là hình thức khác của nguồn phát sinh của công pháp quốc tế. Tập quán quốc tế có hai yếu tố cần thiết để được công nhận, đó là: thực tiễn lâu dài và nhất quán (objective element) và niềm tin vào tính bắt buộc của thực tiễn đó (subjective element). Tập quán quốc tế có đặc điểm là phổ biến, ổn định, phù hợp với luật quốc tế và ràng buộc1.

Phương pháp thẩm quyền (hay còn gọi là phương pháp bắt buộc): Đây là phương pháp mà các chủ thể của luật quốc tế tuân theo các nguyên tắc và quy phạm pháp luật quốc tế do một cơ quan có thẩm quyền ban hành hoặc giải quyết. Phương pháp này được thể hiện qua việc thành lập các tổ chức quốc tế, là những tổ chức được thành lập bởi hai hoặc nhiều chủ thể luật quốc tế để đạt được một mục tiêu chung. Tổ chức quốc tế có khả năng ban hành các văn kiện có tính pháp lý như các quyết định, khuyến nghị, nghị quyết… để điều chỉnh các quan hệ giữa các chủ thể luật quốc tế hoặc giữa các chủ thể luật quốc tế với tổ chức quốc tế. Tổ chức quốc tế cũng có khả năng giải quyết các tranh chấp giữa các chủ thể luật quốc tế thông qua các cơ quan tư pháp hoặc trọng tài quốc tế. Tổ chức quốc tế có đặc điểm là độc lập, hợp tác, phù hợp với luật quốc tế và ràng buộc

Please follow and like us:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *